Phủ nhận thành quả cách mạng và cuộc chiến tranh chính nghĩa của nhân dân ta – Sự vô lý cần phản bác

 Phủ nhận thành quả cách mạng và cuộc chiến tranh chính nghĩa của nhân dân ta – Sự vô lý cần phản bác

Phủ nhận thành quả cách mạng và cuộc chiến tranh chính nghĩa của nhân dân ta – Sự vô lý cần phản bác

Dương Phương Duy

Đằng sau âm mưu, thủ đoạn phủ nhận thành quả Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là chống phá Đảng, Nhà nước và sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc của nhân dân ta

Phủ nhận thành quả cách mạng, xuyên tạc sự thật lịch sử, bôi đen bản chất chế độ xã hội chủ nghĩa, làm mất niềm tin của nhân dân đối với Đảng, Nhà nước là âm mưu, thủ đoạn chống phá nham hiểm, thâm độc của các thế lực thù địch. Vì vậy, đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, lệch lạc, bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng; bảo vệ Đảng, Nhà nước và nhân dân; bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa và thành quả cách mạng là yêu cầu khách quan, nhiệm vụ cấp bách trong bối cảnh, tình hình hiện nay; đặc biệt trước ngày Hội nghị Trung ương 6 khóa XIII sắp được tổ chức. Đây là lương tâm và trách nhiệm của mỗi người dân Việt Nam yêu nước.

Với luận điệu xuyên tạc thàng công của Cách mạng Tháng Tám năm 1945, các thế lực thù địch, phản động, cơ hội chính trị ra sức chống phá Đảng, Nhà nước ta từ sự phủ nhận lịch sử đến bôi đen thành tựu hiện thực đổi mới đất nước hơn 35 năm qua. Chúng cho rằng mọi sai lầm của Đảng Cộng sản Việt Nam đều bắt nguồn từ sự ra đời của Đảng (1930), nhất là việc Đảng lãnh đạo nhân dân ta làm cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945, đánh đuổi thực dân Pháp. Chúng coi đấy là nguyên nhân chính dẫn đến “hai cuộc chiến tranh dẫm máu, làm cho hơn hai triệu người dân Việt Nam mất mạng”.

Hơn thế, chúng vu cáo Đảng ta “đánh mất cơ hội được người Pháp khai hóa, truyền bá văn minh”, nếu “Đảng không mắc sai lầm ấy thì Việt Nam đã giầu mạnh từ lâu”, “không hèn mọn và mất dân chủ” bởi “chế độ độc đảng toàn trị như bây giờ”.

Hùa theo giọng điệu vu cáo trên, một số người lại cho rằng “Thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là ăn may vì Nhật thua quân Đồng Minh trong Thế chiến thứ hai”, “để lại khoảng trống quyền lực ở Hà Nội nên “Đảng Cộng sản Việt Nam “biến thành Thạch Xanh”, cướp thời cơ giành được thắng lợi nhanh chóng”. Cho nên “thành công của Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là tình cờ, sự ăn may”, “Đảng Cộng sản Việt Nam và Hồ Chí Minh không có tài cán, công trạng gì”. Chúng còn cho rằng “chế độ độc đảng toàn trị của Chính phủ Hồ Chí Minh” chỉ khác “chế độ vua quan bù nhìn” bởi cái tên gọi “lãnh đạo tập thể”, “dân chủ giả hiệu”, v.v..

Những giọng điệu lạc lõng “sặc mùi” vu cáo, xuyên tạc, khiêu khích, kích động nêu trên đã “tiêm nhiễm nọc độc” vào một số người dân mà trình độ hiểu biết, nhận thức có hạn, lại thiếu thông tin nên đã “nhẹ dạ cả tin, nghe theo đài địch”. Nhưng nhìn chung, ở Việt Nam, bằng sự thật của “sự đổi đời” do Cách mạng Tháng Tám đem lại, tuyệt đại đa số người dân đã bác bỏ sự bịa đặt, vu khống hòng hạ thấp uy tín của Đảng, chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân tộc của các thế lực thù địch.

Hơn ai hết, nhân dân ta hiểu rõ giá trị của cuộc sống hòa bình, độc lập, tự do, có được cơm no, áo ấm; thấm thía lời dạy của Bác Hồ, công ơn trời biển của các anh hùng, liệt sĩ; sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng. Họ ý thức sâu sắc rằng, nếu không có Đảng, Bác Hồ dẫn đường, chỉ lối, chắc chắn Cách mạng Tháng Tám không thể thành công; nhân dân ta không thể thoát khỏi ách áp bức, bóc lột; sự đô hộ của thực dân Pháp. Nếu không có Cách mạng Tháng Tám, Việt Nam vẫn chỉ là “một nước thuộc địa, nửa phong kiến”, kinh tế nông nghiệp nghèo nàn, lạc hậu, người dân vẫn phải đi làm thuê kiếm sống, bị đánh đập dã man, tàn ác; cả dân tộc bị đầy đọa bởi nạn đói rét, thất học; người dân bị khinh rẻ, miệt thị bởi cái tên gọi “An nam mít”…

Là người dân Việt Nam sống trên dải đất hình chữ S, cùng dòng giống “Lạc Hồng”, không ai quên sự kiện “kinh thiên động địa” xảy ra năm 1945: Nạn đói đã cướp đi sinh mệnh của hơn hai triệu người dân Việt Nam vô tội, bằng 10% dân số nước ta thời đó. Nỗi đau vẫn còn mang, sự nhục nhã không thể xóa sạch.

Nhờ có Đảng, Bác Hồ soi đường, chỉ lối, nhân dân ta đã đứng lên làm cách mạng, hiểu rõ điều phải trái, đúng sai; ý thức rõ rằng muốn cứu nước, cứu nhà, thoát khỏi thân phận nô lệ, lầm than; giải phóng dân tộc không có con đường nào khác là làm cuộc cách mạng vô sản, thực hiện “cuộc đổi đời”, tự cứu lấy mình. Họ đã tin tưởng cách mạng, một lòng một dạ đi theo Đảng, tham gia phong trào Xô viết – Nghệ Tĩnh 1930-1931, phong trào dân chủ 1936-1939, phong trào phản đế Đông Dương 1939-1945; coi đó là những cuộc “tổng diễn tập” chuẩn bị cho Cách mạng Tháng Tám thành công. Sử sách còn ghi, lòng người còn nhớ, các thế lực thù địch, phản động, cơ hội chính trị không thể “lấy oán báo ân”, phủ nhận sạch trơn sự thật lịch sử.

Ai cũng biết, nhờ thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945, Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã xóa bỏ sự thống trị dã man, tàn bạo của quân xâm lược, giành lại quyền sống làm người, nhân dân tự tin bước lên vũ đài chính trị, tự xác lập “ngôi vị làm chủ đất nước”; kiến tạo và xây dựng chế độ xã hội mới bắt đầu từ ngày Bác Hồ đọc Tuyên Ngôn độc lập, khai sinh Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Đó là sự thật, không thể chối cãi, cớ sao bọn người xấu lại cố tình bịa đặt, phủ nhận, xuyên tạc, bôi đen sự thật ấy. Mọi người đã hiểu rằng Cách mạng Tháng Tám không phải là sự chuyển giao chế độ “vua trị” sang “đảng trị” như một số người “dựng chuyện”, “rêu rao”.

Về thực chất, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là một “cuộc đổi đời” do nhân dân thực hiện dưới sự lãnh đạo của Đảng và Bác Hồ, đã thay đổi chế độ quân chủ phong kiến sang chế độ Dân Chủ Nhân dân, Dân Chủ Cộng Hòa. Kể từ đó, nhân dân ta ra sức xây dựng cuộc sống mới, kiến tạo và xây dựng chế độ xã hội mới trên nền tảng Dân Chủ Cộng Hòa và độc lập, thống nhất. Vì vậy, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 không phải là “nguyên nhân dẫn đến hai cuộc chiến tranh đẫm máu” như kẻ xấu đã vu cáo, quy kết, buộc tội Đảng ta.

“Vừa ăn cướp, vừa la làng”  – bản chất hiếu chiến của quân xâm lược đã bị quân và dân ta trừng trị đích đáng

Nhìn lại và suy ngẫm, chúng ta hiểu rõ vì sao Bác Hồ lại ra Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, mong muốn toàn thể nhân dân Việt Nam đứng lên đánh giặc cứu nước, bởi chúng ta muốn hòa bình nên chúng ta đã nhân nhượng nhưng càng nhân nhượng thì thực dân Pháp càng lấn tới vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần nữa.

Đúng vậy! Chỉ sau 21 ngày Bác Hồ đọc Tuyên Ngôn độc lập trên Quảng trường Ba Đình, tuyên bố trước quốc dân đồng bào và toàn thể nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới về việc khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa – Nhà nước dân chủ nhân dân đầu tiên ở Đông Nam Á. Thế nhưng, quân xâm lược Pháp đã phá hỏng tất cả. Chúng đã tước đoạt quyền sống, quyền được độc lập, tự do, quyền được mưu cầu hạnh phúc của nhân dân ta. Ngày 23-9-1945, chúng đã trở lại hành trình cướp bóc nước ta một lần nữa. Trước tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”, Đảng và Bác Hồ đã có nhiều đối sách sáng suốt để tránh cuộc chiến tranh đẫm máu do thực dân Pháp gây nên.

Sự thật này đã được nhiều nhà báo quốc tế thừa nhận, đánh giá cao tính nhân văn của Chính phủ Hồ Chí Minh. Thế nhưng, kẻ xấu lại giở trò vu cáo Việt Nam là thủ phạm gây ra cuộc chiến tranh vô nghĩa ấy. Thật hèn hạ và vô liêm sỉ! Có lẽ thời ấy, từng em bé Việt Nam cũng hiểu chiến tranh sẽ cướp đi tuổi thơ và mái trường thân yêu. Hơn thế, người dân Việt Nam hiểu rõ nỗi nhục gần 100 năm bị thực dân Pháp đô hộ và sự đắng cay của người dân mất nước. Không ai muốn chiến tranh, không ai muốn đổ máu, hy sinh. Bởi vậy, họ đã theo Đảng, Bác Hồ “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”, “nhất định không chịu làm nô lệ” dám đương đầu với cuộc kháng chiến trường kỳ dẫu biết “máu trộn bùn non, gan không núng, chí không mòn”, họ đã làm nên chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ “lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu” bằng xương máu, mồ hôi, nước mắt, đã buộc thực dân Pháp phải ngồi vào bàn đám phán và ký Hiệp định Giơnevơ thừa nhận nền độc lập của Việt Nam, cay đắng rút quân về nước.

Nhưng quân xâm lược “vẫn ngựa quen đường cũ”, chống Việt Nam đến cùng. Chúng đã cấu kết và “bật đèn xanh” cho đế quốc Mỹ nhảy vào xâm lược nước ta. Và đế quốc Mỹ đã buộc chúng ta phải “cầm súng chiến đấu”. Tổ quốc kêu gọi, nhân dân trả lời. Họ đã đứng lên, cầm súng tự cứu lấy mình, giành lại độc lập dân tộc. Đó là việc làm đúng, nhưng tại sao kẻ xấu lại xuyên tạc, cho rằng đấy là cuộc “nội chiến” giữa hai miền Nam – Bắc, là “cuộc chiến tranh ý thức hệ” ?

 Để chống lại đội quân xâm lược, những kẻ đến Việt Nam đốt nhà, giết người, gieo đau thương tang tóc, nhân dân ta đã phải chiến đấu liên tục suốt 21 năm dòng; đã phải trải qua 5 đời tổng thống Mỹ, 222 tháng với 4 lần thay đổi chiến lược. Đó là “Chiến tranh đơn phương” (1953-1961) của Tổng thống D. Eisenhower; “Chiến tranh đặc biệt” (1961-1965) của Tổng thống J. Kennedy; “Chiến tranh cục bộ” (1965-1968) của Tổng thống L. Johnson; “Việt Nam hóa chiến tranh” (1969-1974) của Tổng thống R. Nicxon. Cùng với đó là 8 lần thay đổi Đại sứ toàn quyền Mỹ và 4 lần thay đổi Tổng tư lệnh quân viễn chinh ở Việt Nam, song vẫn không cứu vãn thất bại. Nhân dân Việt Nam đã kiên cường, dũng cảm chiến đấu dù phải “đổ máu, hy sinh” nhưng quyết giành lại độc lập, tự do, thống nhất đất nước.

Ai đó cho rằng cuộc chiến ở Việt Nam chỉ là “chiến tranh ủy nhiệm”, họ đã mắc sai lầm, bởi nó hoàn toàn không phải như thế. Nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng kiên quyết, kiên trì chiến đấu để giành lại độc lập dân tộc và thống nhất nước nhà với tinh thần tự lực cánh sinh là chính. Chúng ta chiến đấu vì chính chúng ta, chứ chẳng phải vì ai, do ai ủy nhiệm, phó thác việc đánh Mỹ hoặc mặc cả với nhân dân ta về điều này điều nọ, cho dù trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước chính nghĩa của nhân dân ta, các nước xã hội chủ nghĩa có giúp đỡ nhưng không có bất cứ lời giao kèo, lời đính kèm nào.

Luận điệu cho rằng cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân ta là “không nhất thiết vì nó gây nên cảnh nồi da nấu thịt”, “nội chiến, huynh đệ tương tàn” là hoàn toàn sai trái, nó đã vùi dập tính nhân văn, thiện chí và tính chất chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược tàn ác. Đó là sự chà đạp thô bạo lên nhân phẩm, lẽ phải, đạo lý; là sự xúc phạm danh dự của một dân tộc anh hùng, lương tri của thời đại và bào chữa cho tội ác của quân xâm lược.

Thử hỏi nếu không có sự đổ máu, hy sinh, không trải qua hơn 30 năm chiến đấu gian khổ, ác liệt, liệu nhân dân Việt Nam có giành được độc lập, tự do và thống nhất Tổ quốc? Thử hỏi ai đã gây ra hai cuộc chiến tranh tàn ác, giết chết hơn 2 triệu đồng bào vô tội ? Ai đã để lại Nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sơn và Nghĩa trang Liệt sĩ Đường 9 và nhiều nghĩa trang liệt sĩ khác trên khắp mọi miền đất nước với nhiều ngôi mộ vô danh? Chẳng nhẽ người dân Việt Nam tự tạo ra? Chẳng nhẽ người dân Việt Nam đến nước Pháp, nước Mỹ để gây ra hai cuộc chiến tranh đẫm máu, chẳng nhẽ nhân dân Việt Nam muốn sử dụng quân đội và vũ khí tấn công nhân dân Pháp, nhân dân Mỹ, dải chất độc hóa học và bom, đạn lên đất đai, sông nước của họ; phủ nhận, bôi đen lịch sử, văn hóa của họ? Thật nực cười bởi sự phi lý của kẻ “vừa ăn cắp, vừa la làng” là những kẻ xâm lược, tàn phá Việt Nam, thế mà dám tự thừa nhận mình có sứ mệnh đi khai hóa, truyền bá văn minh cho Việt Nam.

Giá trị của hòa bình, độc lập, tự do đo bằng sự hy sinh xương máu của một dân tộc anh hùng

Lịch sử đã ghi nhận sự thật ấy. Ai đã phủ nhận thành quả cách mạng Việt Nam đồng nghĩa với phủ nhận lịch sử truyền thống hào hùng, vẻ vang của một dân tộc. Phủ nhận sự hy sinh xương máu của các thế hệ người Việt Nam chống lại quân xâm lược là hoàn toàn vô lý, là tội ác, không thể chấp nhận. Ở đất nước này, kẻ mưu toan phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng và Nhà nước xã hội chủ nghĩa, đòi vớt vát tia hy vọng mỏng manh: áp đặt chế độ áp bức, bóc lột lên đất nước của Hồ Chí Minh có độc lập, chủ quyền chỉ là sự hoài vọng vô nghĩa, hoàn toàn ảo tưởng.

Xâm lược Việt Nam là một việc làm sai trái cả về đạo lý và pháp lý; “đạo trời không dung, đạo đất không tha” bởi nó trái với công lý và lẽ phải. Phủ nhận thành quả cách mạng và cuộc chiến tranh chính nghĩa là quan điểm hư vô lịch sử, bôi đen hiện thực, xúc phạm quá khứ hào hùng, thiêng liêng của dân tộc Việt Nam.

Là người có trái tim và khối óc, có học thức và lương tri, hiểu rõ đạo lý, pháp lý và lẽ sống làm người, nhất thiết chúng ta phải đấu tranh vạch trần sự giả dối và kiên quyết đấu tranh phê phán, bác bỏ mọi mưu toan chống phá nền hòa bình, độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc của nhân dân ta.Đằng sau thái độ “hư vô lịch sử”, xúc phạm quá khứ hào hùng, thiêng liêng của dân tộc làsự chống phá Đảng, Nhà nước và nhân dân ta. Chúng ta không cho phép bất cứ ai, thế lực nào làm điều sai trái ấy. Không cho phép bọn “mượn gió bẻ măng”, xuyên tạc lịch sử để chống phá Hội nghị Trung ương 6 khóa XIII sắp diễn ra ở Hà Nội./.  

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này