Không có chuyện thì dựng chuyện – “THỦ ĐOẠN TÌM CÁI CỚ”
Ngược dòng thời gian 20 năm về trước, chỉ trong 3 tháng (từ 24/3 và 10/6/1999), Mỹ và Nato đã tiến hành chiến dịch không kích vào Nam Tư, với lí do “bảo vệ nhân quyền, chống thanh trừng sắc tộc”, tức là bảo vệ người Albania chống lại sự d.i.ệ.t c.h.ủ.n.g của người Serbia và Nam Tư.
Cả thế giới phản đối, Mỹ và Nato chả có quyền gì, nhưng Mỹ vẫn cứ làm. Hậu quả là hàng chục ngàn người vô tội đã c.h.ế.t. hàng trăm ngàn người bị thương, hàng triệu người mất nhà cửa, tổng thiệt hại ước đoán 35 tỷ USD. Chẳng những vậy, hơn 15 tấn b.o.m chứa uranium nghèo mà Mỹ đã thả xuống dẫn đến số lượng bệnh nhân ung thư bộc phát ở Serbia trong vòng hai thập kỷ qua đã tăng hàng chục lần.
Như thường lệ, Tổng thống Slobodan Milosevic bị Mỹ kết án là mang T.Ộ.I D.I.Ệ.T C.H.Ủ.N.G. Ông bị bắt và đưa ra Tòa án Hình sự Quốc tế về Nam Tư ở La Haye để xét xử, nhưng tòa chưa kịp tuyên án thì ông đã bất ngờ qua đời trong tù vào năm 2006.
10 năm sau, dưới sức ép của Nga và nhiều nước khác đòi lại công bằng cho Nam Tư, Tòa án La Haye đã lên tiếng, dĩ nhiên là xác nhận sự vô tội của của ông Milosevic trong cáo buộc t.ộ.i á.c chống lại loài người, thừa nhận sự thật là nhà lãnh đạo Serbia đã c.h.ế.t oan uổng trong một nhà tù của Liên Hiệp Quốc, còn đất nước Serbia oằn mình gánh chịu những hậu quả thảm khốc. (Nhưng tất cả diễn ra trong âm thầm). Kẻ th.ủ á.c Mỹ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chả ai làm gì được.
Tự hỏi, từ bao giờ mà Đế quốc Mỹ, Tổ chức liên minh quân sự Bắc Đại Tây Dương Nato tự cho phép mình có quyền “g.i.ế.t người hàng loạt nhân danh lòng nhân đạo”, và sau đó là vết thương không bao giờ chữa lành cho cả một dân tộc. Và lúc đó, tự hỏi vai trò của Tòa án Quốc tế, của Liên Hiệp Quốc nó ở đâu?
Hay như 2003, lấy lý do “can thiệp nhân đạo” và “t.i.ê.u d.i.ệ.t độc tài”, người Mỹ đã bỏ qua LHQ tấn công Iraq, lật đổ Tổng Thống hợp pháp của nước này là ông S.Hussein. Như thường lệ, cái giá trị nhân quyền phải trả là hàng triệu người dân vô tội Iraq đã c.h.ế.t và bị thương. Từ một đất nước giầu có nay tan hoang vì thứ “nhân quyền” đểu giả.
Năm 2003 Ngoại trưởng Mỹ Colin Powen trưng ra trước các thành viên UNSC một cái lọ penicilin chứa trong đó một ít chất bột mà ông ta nói rằng đó là “Chất đ.ộ.c hóa học” và “v.ũ k.h.í h.ủ.y d.i.ệ.t hàng loạt” thu được từ chính quyền Iraq của Saddam Hussein. Kết quả là khi đó, mặc dù Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc đã bác bỏ nghị quyết trừng phạt Iraq nhưng Mỹ và Anh vẫn phát động một cuộc tấn công xâm lược Iraq. Đất nước Iraq tan nát, Saddam Hussein bị t.r.e.o c.ổ, I.S.I.S ra đời và hoành hành ở Trung Đông.
Tổng thống Iraq Saddam Hussein b.ị t.ử h.ì.n.h vào ngày 30/12/2006, ngày đầu tiên của lễ Eid Al-Adha của người Hồi giáo. Bản án tử hình đối với Saddam Hussein đến nay được xem là “trò hề che mắt thế giới” của Mỹ và đồng minh. Thậm chí, một số thẩm phán xét xử ông cũng cảm thấy phiên tòa có nhiều điều khuất tất. Một nửa số thẩm phán đã từ chức sau một vài phiên xét xử.
Thậm chí, sau 12 năm, cựu ngoại trưởng Mỹ Colin Powell thừa nhận chất trắng đựng trọng cái lọ mà ông ta trưng ra chỉ là một chút muối tán mịn. Mỹ vẫn không có một lời giải thích ngoài một lời xin lỗi bình thản của ông Cựu tổng thông G.Bush khi đã sắp hết nhiệm kỳ.
Nạn nhân tương tự của Mỹ, đó là các nước Ả Rập mà tiêu biểu là Syria, Lybia … (Mùa xuân Ả Rập) Hàng triệu người c.h.ế.t, hàng chục triệu người đã mất nhà cửa, gây ra làn sóng nhập cư và tỵ nạn nhân đạo lớn chưa từng có.
Tổng thống Nam tư Milosevic, Tổng thống Iraq Saddam Hussein, Tổng thống Libya Muammar al-Gaddafi … đều bị Mỹ kết luận là Độc tài khát m.á.u, bằng cách này hay cách khác đều bị Mỹ x.ử t.ử vì T.Ộ.I D.I.Ệ.T C.H.Ủ.N.G dù chẳng có bằng chứng nào. Iraq, Syria … bị Mỹ kết tội sở hữu và phát triển V.ũ k.h.í h.ủ.y d.i.ệ.t hàng loạt. Mãi về sau này Mỹ vẫn chẳng thể tìm ra chứng cứ. Thật trùng hợp, Mỹ làm thinh hoặc Tổng thống nước họ thản nhiên xin lỗi vì nhầm lẫn.
Sau chiến tranh, cái giá của Tự do dân chủ, của Nhân quyền là gì? Là tan hoang đau khổ, là đổ nát c.h.ế.t chóc, là khủng hoảng triển miên. Vậy, ai phải chịu thảm họa Nhân quyền này, thì Tòa án Quốc tế và HĐBA Liên Hiệp Quốc im hơi lặng tiếng và Mỹ lại tiếp tục: Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi xin lỗi.
Ps: VTV dạo này làm nhiều chương trình thấm thật.
Nực cười và ngu ngốc nhất là có những người ở Việt Nam lúc nào cũng tung hô, ngợi ca Mỹ như những người bảo vệ công lý.
Lê Việt
Nhận xét
Đăng nhận xét